Triều Âm

GIỞ SỔ NỢ


Ta nợ đời tháng ngày rêu phủ
Nợ Mẹ Cha một tiếng khóc chào đời
Ta nợ ta một lời xưa chưa gởi
Ta nợ người một kiếp đa đoan


Hỏi gốc lẫn lãi năm này có trả nổi
Để thong dong một mình ta một lối
Một ôm thơ, một gối mơ, một thời hoa mộng
Ta lang thang cùng giang sơn cẩm tú


Có lẽ không, món nợ đời quá nặng
Để mộng khuya vẫn ru mình đêm trắng
Thao thức hoài tính mãi cả năm canh
Vẫn chẳng xong nên chẳng tròn giấc ngủ


Nhìn bàn tay, chẳng bao giờ trả đủ
Nên thôi thì đôi vần nhạt hứa lơi
Ai nợ tôi thì nói hết một lời
Tôi sẽ trả cả phần đời còn lại.


Triều Âm 110406

Được bạn: vdn 8.4.11 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "GIỞ SỔ NỢ"